CHÉN
RƯỢU LƯU VONG
Anh
mời tiệc rượu lưu vong
Nâng ly cảm thấy trong lòng quặn đau
Ba mươi năm một dòng sầu
Chưa vơi đau khổ càng sâu vết hằn.
Tôi
xin cạn chén một lần
Để
nghe tận đáy tâm hồn dậy men.
Cho
tôi có dịp say mèm
Tưởng
chừng đang đứng giữa miền quê hương
Uống
thêm một chén lưu vong
Hồn
nghiêng bóng ngả mấy vùng hoang sơ
Không
gian mờ mịt bến bờ
Quê
hương còn… chỉ dòng thơ úa vàng.
Cũng
xin cạn chén một lần
Để
nghe đồng vọng muôn trùng dấu xưa.
Thế Nhân
(Chicago ngày 27-5-06)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét