NGÀNH GIÁO DỤC
CSVN
Tặng những ai
đang xài bằng cấp dỏm
và giám thị nào
nhận bao thư ngoài qui chế.
Ngành giáo dục
Việt Nam
quá tệ,
Thi cử gì hoá
thể trò chơi,
Chợ phao bày bán
khắp nơi
Đề thi để
lộ ‘phôn di’ vang rền.
Ban giám thị
chẳng làm gì cả,
Đi xuống, lên
chiếu lệ mà thôi.
Mỗi người lĩnh
một bao thơ,
Gọi là trà nước
gác thi ấy mà.
Thí sinh, những
con cha cháu chú.
Nhìn mặt nào
cũng thủ búa liềm,
Bàn tay có dấu
đảng viên,
Giám thị cứ để ưu
tiên qua cầu.
Mỗi đảng viên
thuộc lầu nguyên tắc
Đảng viên thi
thì chắc ăn rồi.
Đi cho có lệ mà
thôi,
Đảng ta chỉ thị
êm xuôi… an toàn.
Cứ con cán là lên đại học
Còn con dân lộc cộc về làng.
Đảng viên được phát cấp bằng
Qua hệ tại chức cử nhân, tú tài.
Bằng tiến sĩ chông gai một chút,
Cán bộ cao phải trút tiền vào,
Đầu tư văn hoá cấp cao,
Chức cao ta lại thu vào bằng trăm.
Mướn đi học, mướn nằm, mướn đứng
Mướn đi thi đổ trạng thì thôi.
Vàng dư, bạc cũng thừa rồi,
Nên dùng nó để tài bồi công danh.
Nếu ai đó chê mình dốt nát,
Thì có sao… mình dốt thật mà,
Mình từ dốt nát mà ra,
Dốt trong bụng mẹ, ông cha chẳng màng.
Tiến sĩ giấy làm
xôn dư luận,
Cấp bậc hàm còn
đáng kinh hơn
Có người chưa được
lính trơn,
Được phong Đại Tướng
nắm ngành Công an.
Hiện xã hội Việt
Nam
là thế,
Hồng hơn chuyên
đã có nếp lề
Con dân thì trở
về quê,
Đảng viên con
cán kéo về thành đô.
Mở hội nghi trưng
bày bằng cấp,
Mỗi người ôm một
xấp cấp bằng:
Đỏ, xanh, lam, tím,
trắng, vàng,
Mộc ma chữ ký lăn
quăn nét hồng.
Nhìn cho kỹ toàn
bằng cấp dỏm,
Bằng cấp mua có đốm
đỏ đen.
Một bè cùng vỗ
tay khen,
Phong tước phong
chức tự biên tự hàm.
Nền giáo dục Việt
Nam
như thế,
Biết tìm đâu ra
bậc tài danh !
Để mà trị nước
an dân,
Sớm đưa dân tộc đến
thềm vinh quang !
Thế Nhân
Michigan ngày 13 -7-2006